VÀNG
GÓT TIỂU THƯ
Nhọc
nhằn lam lũ đất quê
Một
bầy vịt nhỏ, bờ đê...Nhớ nhà
Sớm
mai Ta-Vịt đồng xa
Lao
xao ruộng cạn đời Ta vẫy vùng
Còn
trơ gốc rạ cạn cùng
Cũng
cờ, cũng quạt yên hùng, kình ngư
Phèn
quê vàng gót tiểu thư
Ngày
xưa còn đó...tưởng như học trò
Giữa
trưa trốn nắng nằm co
Vùi
trong rơm rạ buồn xo mắt ngà
Đâu
tay cầm bút nở hoa
Thằng
bù nhìn ngó thấy Ta khóc thầm
Gió
bay tóc rối cài trâm
Đường
ngôi rẽ lệch...nhủ tâm đổi đời
Ngả
lưng ngắm cụm mây trời
Xen
qua chòi lá nắng rơi chiều tàn
Cánh
cò lạc giữa bạt ngàn
Ngẩn
ngơ vỗ cánh thênh thang cuối trời
Như
Thương