Sunday, November 18, 2018

LỜI TÌNH TỰ TẠ ƠN

.



LỜI TÌNH TỰ TẠ ƠN

Tạ Ơn Rừng trên núi cao biền biệt
Nhú chồi non màu biêng biếc dâng đời
Từ nguyên sinh khúc tình ca diễm tuyệt
Xanh mây trời, xanh hy vọng người ơi …
.
Tạ Ơn Biển và trùng dương sóng vỗ
Ôm quê hương hình chữ S nghìn trùng
Ôi mệnh nước...xin biển đừng cuồng nộ
Ngày con về, lạy biển cả bao dung
.
Tạ Ơn Núi khắc hình hài nương tử
Vọng Phu xưa chữ chung thủy tạc lòng
Bà hiển linh xin ngăn điềm tin dữ
Bước chinh nhân thoát nguy khốn giữa vòng
.
Tạ Ơn Sông tím lục bình trôi giạt
Về phương Nam theo con nước lớn ròng
Lời vọng cổ trầm buồn theo câu hát
Sông quê mình ... Nghe đau đớn cạn giòng
.
Tạ Ơn Mưa xuôi về từ trăm hướng
Chốn non ngàn đổ xuống mạn quê hương
Hóa thành sông thơm sử xanh danh tướng
Đất mẹ ơi, sông vượt nỗi dặm trường
.
Tạ Ơn Nắng hóa vàng bông điên điển
Cho cội rơm ngóng đợi ngõ em về
Để nhành lúa nghiêng mình nghe kể chuyện
Mạ non giờ vàng lúa cánh đồng quê
.
Tạ Ơn Mẹ - một trái tim tuyệt phẩm
Cả một đời đã tần tảo nuôi con
Tạ Ơn Cha tháng năm là lính trận
Duyên tơ hồng và hai chữ "Sắt Son"
.
Tạ Ơn Thầy nơi cổng trường nghiêm huấn
Con đường thơm hoa phượng đỏ một thời
Nét chữ Cô thoảng mùi hương bụi phấn
Học trò xưa nay ngưỡng cửa trường đời
.
Tạ Ơn Bút viết thành trang Sử Việt
Vinh danh người đã Vị Quốc Vong Thân
Cờ vàng phủ, giày Saut niềm tưởng tiếc
Vì quê hương anh ngã xuống...Mộ phần
.
Tạ Ơn Anh đã yêu em vô lượng
Thật từ bi như nhịp đập tim hiền
Tạ Ơn Em, Ta gặp nhau: Không tưởng
Sát na nào chạm giây phút thiêng liêng

Như Thương
(Mùa Lễ Tạ Ơn 2018)

.

Wednesday, November 14, 2018

NGHE CÂU HÒ RỤNG...

.


NGHE CÂU HÒ RỤNG...

Mai em về lại bến sông
Đem câu lục bát thả dòng mênh mang
Đâu con trăng nạm dát vàng
Đâu màu xanh biếc từ ngàn sông xưa
Đêm ơi, tinh tú về chưa
Hay còn lưu lạc nắng mưa xứ người
Hình như sông chợt nghẹn lời
Nghe câu hò rụng xuống đời lưu vong
Để ta rưng rức cõi lòng
Cạn sâu chi cũng một dòng sông trôi
Trường giang bên lở bên bồi
Thương con đò nhỏ lẻ đôi quê mình
Trăm năm buồn nỗi lặng thinh
Ngó về cố xứ nhớ nghìn dấu yêu
Đêm qua sóng vỗ ngược chiều
Thơ trôi về lại câu Kiều năm xưa...

Như Thương


.

Saturday, November 10, 2018

NGHÌN XƯA... SÓNG VỖ


Photo by Sheila Truong


NGHÌN XƯA... SÓNG VỖ

Khi biển thiền, nghìn bọt tan sóng lặng
Lúc biển yêu, thương ru tiếng ngọt ngào
Nhỡ biển ghen, mây xóa làn mây trắng...
Em ở đâu... hỡi con sóng dạt dào?
Theo em bước, dấu chân người lữ thứ
Chốn trần gian như con sóng vỗ bờ
Đến rồi đi- xóa dấu chân sinh tử
Lại trở về chốn tuyệt mộ nguyên sơ
Ta vẫn lặng như từng hạt cát nhỏ
Trong lòng ta biển như nhoẻn miệng cười
Để con sóng chợt thấy mình đã có...
Những rộn ràng hạnh phúc: Biển ra khơi!
Và sóng vỗ như nghìn xưa...sóng vỗ
Như kiếp người tự vô thỉ vô sinh
Biển và Ta bỗng phút giây chợt Ngộ
Sóng vỗ bờ như chân bước đăng trình …

Như Thương


.