MỘT CÕI RIÊNG TA
Một mình một cõi riêng ta
Bâng khuâng hoa cỏ như là mây trôi
Cuộc Đi. Đến. Cũng thế thôi...
Ta đem thả hết khúc nôi đời mình
Đêm về thắp nến niệm kinh
Đóa hồng nhan chợt giật mình: Trần gian
Tháng năm ẩn hiện lá vàng
Lá xanh thơm ngát xuân sang với đời
Tháng năm từ độ không lời
Thanh xuân một thuở đã rời xa xăm
Nhặt lên...buông xuống thăng trầm
Cuối năm lên núi đợi rằm đếm sao
Giữa thinh lặng ngỡ chiêm bao
Tiếng thinh không vọng chốn nào thiền tâm …
Như Thương
.