NGỒI
DƯỚI CỘI TÌNH
Xưa em ngồi dưới cội tình
Chờ anh từ thuở một mình
riêng em
Từ khi chưa biết môi mềm
Lén tô son đỏ êm đềm
thiên thu
Từ khi tiền kiếp em ngu
Bỏ quên tình ở vi vu chốn
nào
Từ đêm còn một vì sao
Em lâm râm khấn Trời
cao...để dành
Chỉ xin nửa túp lều tranh
Nửa kia còn lại bóng mành
eo thon
Đến khi núi ở với non
Em về ở với sắt son chữ
tình
Anh-Em thành chữ
"Chúng Mình"
Dung nhan thôi hết dặm
nghìn đa đoan
Như
Thương
.