Kính
tặng thầy Chung Phước Khánh
Thi
khúc 1:
Mái
đời, mái tóc thầy xưa
Rồi
mai còn mãi dẫu lưa thưa dần
Còn
dăm ba phút xa gần
Ơi
bàn tay ấm cõi trần... đừng xa
Trong
cơn mê lạ đêm qua
Mở
trang sổ điểm nhạt nhòa giấc mơ
Tuyết
rơi lạnh buốt thẫn thờ
Điệu
Boston lặng - cung tơ chùng lòng
Bảng
đen sao quá mênh mông
Để
người chìm khuất giữa dòng nhân gian
Tay
run ... viên phấn ngỡ ngàng
Tìm
đâu bụi phấn thênh thang chợt về
Thi
khúc 2:
Chuyện
xưa, chưa thật đậm đà (*)
Sao
người lại nhớ...tưởng là qua đi
Lênh
đênh giữa chốn vân vi
Nằm
nghiêng, nghiêng cả chốn đi chốn về
Đất
trời trắng muốt bốn bề
Cành
khô phủ tuyết, xứ quê người buồn
Buồn
vui như thể tròn vuông
Trăm
năm rồi cũng thả buông cuộc tình
Có
chăng rồi một bóng hình
Phòng
riêng tâm lặng tưởng mình như xưa
Rượu
hồng nhan đã phai chưa
Mà
xui lòng nhớ như vừa gặp em…
(*)
Câu thầy nói:
"... nhưng mà thầy thương người ta chưa có đậm đà, nên duyên
số không thành..."
Thi
khúc 3:
Ai
chia sẻ phút dãi dầu
Tuyết
rơi lặng lẽ nghiêng đầu ngóng trông
Đợi
khi nắng ấm tỏ lòng
Biết
đâu đã muộn cỏ hồng còn đâu
Bên
kia là cõi vực sâu
Hay
là rực rỡ nhiệm mầu hào quang
Mùa
Thu đâu chỉ lá vàng
Mùa
Đông đâu chỉ muộn màng tuyết bay
Bên
trời lá cỏ mới hay
Lá
xanh màu biếc, lá thay chồi mầm
Rồi
đêm lá chợt âm thầm
Rụng
trên tuyết trắng... theo trầm hương bay
Như
Thương
(Tháng Ba, 2017)