SƯƠNG
MÙ ĐỘ XƯA
Xứ người tháng Chạp mù
sương
Dã quỳ chẳng thấy ven đường
quê xưa
Quê mình còn chút nắng
mưa
Hong khô tóc ướt tình đưa
mắt tình
Xứ người phố xá riêng
mình
Lặng riêng một cõi xóa
nghìn nỗi đau
Hoa vàng giữ lại đời nhau
Nét duyên con gái nhiệm mầu
gót sen
Để ngày em bước qua thềm
Có ai gói áo lụa đêm cất
dành
Trời sinh chi mớ trầu
xanh
Hồng nhan ngoảnh lại thôi
đành kiếp sau
Ừ- Em nay đã bạc đầu
Như màu sương đổ gác lầu
trọ xa
Đêm nghe phố núi vàng hoa
Những se sắt lạnh nở ra
xuân thì
Xứ người xa lắc... em đi
Nhỡ mai không gặp lấy chi
đền bù
Cuộc tình giờ đã thiên
thu
Xứ người chẳng có sương
mù độ xưa
Như
Thương