HUYỀN
THOẠI GIÓ MÙA ĐÔNG BẮC
Gió
mùa Đông Bắc lại về
Thương
em tấm áo hồn quê đã mòn
Chập
chùng rừng với núi non
Co
ro manh vải có còn phủ thân
Gió
mưa se lạnh ngại ngần
Tội
thân lem luốc, chân trần đã chai
Em
gùi bó củi mệt nhoài
Bỏ
con chữ lại, trôi ngoài nhánh sông
Cánh
rừng xa xót cõi lòng
Sương
mù Tháng Chạp môi hồng em đâu
Em
à, đời đã bể dâu
Giữa
trời đốt lửa pha mầu khói sương
Gió
ơi đừng thổi dặm đường
Mà
nghe trăm nỗi đoạn trường … buồn xo
Học
thầy em vẽ tròn vo
Chữ
O huyền thoại "Ấm No" một ngày...
Như
mặt trời lặn hướng Tây
Tuổi
thơ trĩu nặng. Mắt cay lệ nhòa
Thương
em tuổi ngọc gấm hoa
Ôm
Em: rừng núi tặng quà riêng em
Này
hoa, cỏ, lá, đất mềm
Này
dòng suối nhỏ êm đềm quê hương
Đền
bù mơ ước đến trường
Có
cơm hai bữa, có đường em đi …
Như
Thương