MẮT
BUỒN NGƯ PHỦ
Năm xưa...
Ra
đi thuyền vỡ chiều nắng tắt
Khấn
vái ơn Trời, khấn biển Đông
Cũng
không xiêu lạc lòng hải tặc
Tả
tơi thân xác máu loang hồng
Cứu
con... mẹ hỡi đêm cuồng bạo
Anh
ơi, con khát cả bờ môi
Em
ơi, mình sẽ gặp hoang đảo
Sóng
dữ phương xa đắm thuyền trôi
Hôm nay...
Biển
để tang ai mà biển trắng
Xác
cá nằm phơi thật tội tình
Ngoài
khơi sóng vỗ nhìn con nắng
Bờ
cát vô hồn rạng bình minh
Thuyền
ghe phơi đáy sao quặn thắt
Mắt
buồn ngư phủ nhớ trùng khơi
Có
ai khóc biển bằng nước mắt
Mặn
lòng rưng rức nỗi đầy vơi
Nghìn sau …
Mai
sau non nước còn đâu biển
Cả
rạn san hô cũng ngỡ ngàng
Nhìn
bao xác cá mà chết điếng
Đáy
trùng khơi chìm mảnh quốc tang
Nghìn
sau biển sẽ quên vỗ sóng
Chỉ
còn vang vọng tiếng oan khiên
Ai
xây mộ gió, ai trông ngóng
Trùng
dương khép lại một lời nguyền
Như Thương