SÔNG QUÊN ĐƯỜNG VỀ
Nghẹn lòng cây lúa chết
non
Mẹ rưng rưng khóc đã
mòn niềm đau
Dòng sông soi bóng dạ cầu
Nước trôi đọng lại cạn
màu phù sa
Tưởng rằng nước mắt đã
xa
Đau thương từ thuở can
qua chốn nghèo
Vàm xa trôi giạt cánh
bèo
Tìm đâu hoa tím về theo
bập bềnh
Ghe neo bến đậu lênh
đênh
Trơ lòng sông cạn, sông
quên đường về
Quên mùi rơm rạ hương
quê
Cánh đồng cò lả bờ đê ân
tình
Sao nghe sông ở quê
mình
Chẳng còn bồi lở như
nghìn năm xưa
Người ơi...đừng trách nắng
mưa
Con sông rộng vẫn đò
đưa vắng người
Đắng lòng khấn giọt mưa
rơi
Sông pha nước mắt mặn đời
mẹ quê …
Như
Thương