Ở
GIỮA MÊNH MÔNG
Yêu người ở giữa mênh
mông
Chỉ có sóng vỗ và sông
vô bờ
Hay như biển cả tình cờ
Lén đưa ốc nhỏ bất ngờ
đi xa
Biển ru vọng tiếng ơi à
Đất Trời ngoảnh lại...Ta
và Em thôi
Ừ thì sông vẫn cứ trôi
Về đâu ai biết rẽ đôi
xuôi giòng
Năm mười hai tháng
ngóng trông
Một lần sông lại ngược
giòng về thăm
Biển ngồi đếm nguyệt-
trăng rằm
Mà nghe cái nhớ đã nằm
trong tim
Lặng thinh hai chữ kiếm
tìm
Tìm chi chiếc lá giữa
im ắng đời
Ngược xuôi giòng cạn đầy
vơi
Để Ta-Em đã một trời
khói sương
Trách chi sông biển vấn
vương
Nước sông ra biển yêu
thương mặn nồng
Như
Thương