THÁNG BA, NÚI MÀU KHĂN
TANG
Tháng Ba vọng lại đêm chùng
Phố xưa vỡ ánh nguyệt cung trăng tròn
Mẹ ngồi ôm hết đàn con
Khấn thiêng - đạn pháo trên non ngang đầu
Em thơ lạc mẹ bên cầu
Nửa thân cầu gãy, núi màu khăn tang
Bé ngồi ngơ ngác - tan hoang
Mẹ ơi, mẹ dậy đi.... Hoàng hôn rơi
Nhà mình cháy rụi ba ơi
Con theo loạn lạc rã rời bước chân
Biết đâu sống chết xa gần
Mắt sâu thảng thốt với thân vô hồn
Đêm là ngày của vô ngôn
Sương khuya đổ xuống vùi chôn thây người
Sớm mai rạng ánh mặt trời
Mới hay em chết nửa đời xuân xanh
Còn nguyên áo lụa thiên thanh
Bên đồi bụi đỏ vòng quanh sân trường
Dã quỳ vàng nỗi nhớ thương
Xưa em rực rỡ. Đoạn trường khóc em...
Như Thương
(Viết cho Tháng Ba năm xưa)