LÁ TỊNH TÂM
Quên đi sắc
rực rỡ vàng
Một thời
say đắm của hoàng hôn phai
Quên đi nắng
sớm sương mai
Trổ màu
xanh biếc trải hài em qua
Quên đi
bóng đổ nguyệt tà
Trăng sao
quyến rũ bóng ngà nửa khuya
Quên đi
tan hợp chia lìa
Bèo mây
gió thoảng ngoài kia muôn trùng
Quên đi
mưa nắng thủy chung
Hóa thành
giông bão cạn cùng nợ duyên
Quên đi
tơ tóc thề nguyền
Ngả màu
sương trắng nét thiền thời gian
Quên đi
chút nghĩa đá vàng
Để trôi
hương phấn lỡ làng dung nhan
Về đâu
thôi đã muộn màng
Dừng chân
giữa chốn muôn vàn cuồng phong
Lá rơi xuống
cõi mênh mông
Chẳng còn
Xuân Hạ Thu Đông với đời
Như Thương
Lá hỡi đừng
rơi cõi mênh mông
Giữ màu
vàng thắm kệ sầu đông
Dẫu đời
gió lốc cuồng phong tới
Hãy cứ an
nhiên ... Tình trắng trong!
(Nhà thơ Phạm thị Minh Hưng)