VỀ LẠI VỚI THƠ
Thơ như tri kỷ đời ta
Thăng trầm giữa cõi Ta Bà mượn vay
Đôi khi thèm được khướt say
Trong men rượu ngọt chốn này, ngả nghiêng
Mắt xưa thêm khóe đường viền
Môi còn hồng nét uyên nguyên riêng mình?
Ta-Em cuối cuộc đăng trình
Mà sao như thể vai tình tựa nhau
Áo em lay động canh thâu
Ngoài hiên sương rụng nhiệm mầu trăng lên
Nơi Em đến... trái tim mềm
Đem theo một chút êm đềm để mơ
Ta về... về lại với Thơ
Tình nhân chuốc rượu bên bờ đắm say
Một mai trăng xế chốn này
Còn trong tim một vòng tay ấm tình
Như Thương