RƯỢU CẠN
Người không về rượu đầy làm sao cạn
Để men nồng không chạm khẽ bờ môi
Nét son tình đỏ rực màu ngạo mạn
Rồi sẽ phai. Ngồi kể lể khúc nôi
.
Người không về lỡ đời chia trăm nhánh
Nhánh yêu đương sẽ rụng lá cuối đường
Để ngoài vườn nắng chẳng còn lóng lánh
Và mùa Thu chỉ năm tháng nhớ thương
.
Người không về gót chân quên cuống quít
Đón chờ ai tươm tất áo lụa bay
Thêm chút nữa dẫu là nhiều hay ít
Thời gian ơi, đừng vỏn vẹn tháng ngày
.
Người không về tóc sẽ phai...tóc bạc
Màu thanh xuân như màu cỏ chẳng còn
Để lược gương phấn nụ buồn ngơ ngác
Tay vụng về lệch lạc vẽ nét son
Như Thương
.