ÔM ẤP NÀNG THƠ
Khuya Ta ôm ấp nàng Thơ
Nghe đời như hạt bụi mơ vĩnh hằng
Ngàn sau dẫu có mưa giăng
Ta-Em vẫn mãi chung chăn đa tình
Trong Ta khoảnh khắc tôn vinh
Em là Hoàng Hậu, riêng mình Ta say
Mai sau có kiếp mây bay
Có luân hồi nữa sẽ vầy duyên Em
Để Ta ngắm nét môi mềm
Son hồng trinh bạch...Êm đềm tơ vương
Tóc Em đã úa bụi đường
Trần gian xanh thẳm, phai hương xưa rồi
Giật mình tóc lệch đường ngôi
Thì ra đêm đã … về thôi mưa tình
Để chiêm bao sẽ lung linh
Rằng đôi ta: Một cuộc tình khít khao
.