Trái tim người Vợ
Còn gì qua cuộc bể dâu
Mẹ còn tóc bạc vạn sầu tháng năm
Còn vai gầy dưới trăng rằm
Bàn chân nứt gót đi thăm "người tù"
Còn trong khoảnh khắc thiên thu
Trái tim khóc với đêm mù mưa xa
Hỏi đường phương Bắc chiều tà
Mẹ như ngọc vỡ... vỡ òa nỗi đau
Lán người "cải tạo": Rừng sâu
Còn bao nhiêu suối, sông, cầu sẽ qua
Thôi đành nhắm mắt. Nhạt nhòa
Chỉ còn ngần ấy đôi ba dặm đường
Tóc mai từ thuở lược gương
Yêu chồng quên cả đoạn trường đục trong
Trăm năm đôi chữ "Vợ chồng"
Còn thanh xuân của bụi hồng nay đâu?
Trái tim Mẹ
Mưa dầm ướt áo Mẹ rồi
Đường xa chợ gánh còn ngồi...Chiều rơi
Đi qua một nửa cuộc đời
Tóc mai một nửa bạc lời gian truân
Mắt xưa Mẹ đã trong ngần
Một đàn con dại, quên dần phấn son
Bước chân lam lũ chai, mòn
Chông gai sỏi đá vẫn còn, con ơi
Để Mẹ dẫn bước: Cả đời
Trái tim Mẹ tựa mặt trời, mặt trăng
Mẹ như biển mặn, hải đăng
Mồ hôi, nước mắt: Nốt thăng trầm buồn
Mẹ là cổ tích cội nguồn
Ru con giấc ngủ tròn vuông tháng ngày
Một ngày Mẹ bỗng là mây
Bay xa vạn dặm... Tay gầy Mẹ đâu?
Như Thương