Sunday, October 28, 2018

CHUYỆN KỂ … TRANG SỬ BUỒN


.


CHUYỆN KỂ … TRANG SỬ BUỒN

Bạt
Lật trang sử trái tim người bật khóc
Ngọn lửa nào thiêu rụi Sử oan khiên
Tro bụi ấy có xóa mờ sách ngọc
Để mệnh người theo cơn lốc đảo điên

Lính trận
Biên cương hỡi... của một thời vạn dăm
Chiến trận buồn: Mùi máu quyện mồ hôi
Tàn chinh chiến thấy lòng mình chợt thấm
Bên kia đời triệu tang trắng mồ côi
Trang quân sử gói hồn người quân phục
Phút tiễn đưa kèn ly biệt thảm sầu
Anh nằm xuống vinh danh Khải Hoàn Khúc
Khí phách người lãng đãng phía rừng sâu

Ngục tù CS
Có tìm gặp bạn núi rừng Tây Bắc
Sống đọa đày trong tù ngục xa xăm
Nắng rực lửa và đêm trường lạnh cắt
Xuôi tay rồi.. dẫu trăng khuyết trăng rằm
Người vợ hiền giờ lội sông qua suối
Đến trại tù giặc đứng gác đầu bàn
Tay chồng vợ chưa kịp tìm ngón duỗi
Nhúm xương tàn da bọc... Một nén nhang!

Vượt biên
Cơn bão lốc vẫn chưa dừng chân bước
Sông biển nào tìm được chữ bình an
Người lặn hụp giữa mênh mông trời nước
Trôi giạt ơi, sao lắm nỗi nguy nàn
Ai còn sống để đếm người mệnh vắn
Mộ lấp vùi khắc hai chữ "Vượt biên"
Em còn bé chưa biết mình bị bắn
Mẹ giằng con, tay hải tặc cuồng điên

Quê mình
Hiu hắt quá bóng Mẹ già tóc trắng
Ngồi cô đơn giữa mộ chí hai hàng
Tàn chinh chiến, chồng con giờ xa vắng
Đất thơm mùi thương nhớ những ngổn ngang
Rừng biển sông đã mệnh chung yểu tử
Bút mực giờ sao chợt quá phân vân
Nghe hồn núi rền vang điềm tin dữ
Quê hương mình oan khuất tựa ngàn cân

Song sắt tù
Dân tôi khóc mặn như dòng biển mặn
Tiếng hờn oan mềm song sắt ngục tù
Yêu nước lắm dẫu hai bàn tay trắng
Chị xuống đường như liệt nữ anh thư
Anh tuyệt thực cho những điều công lý
Như thầy cô trường lớp đã dạy anh
Dáng anh đứng như núi cao hùng vĩ
Việt Nam ơi... xương máu dựng nên thành!

Kết
Lời trang sử buồn như dòng sông cạn
Như trùng khơi vọng tiếng khóc tử sinh
Như rừng cây rụi tàn trong quốc nạn
Trống đồng ơi, dậy gióng trống Thiên Đình …

Như Thương
(Tháng 10, 2018)


.