.
Biển
quê mình, đâu mất rồi dòng biếc
Bao
hồn xưa ướt đẫm: Dáng thuyền nhân
Ngày
chút nắng và đêm không bóng nguyệt
Sóng
oan khiên cuồng vọng tiếng hung thần
Núi
quê mình, mìn nổ tung thân xác
Để
non cao vòi vói ngóng thiên thu
Núi
và đá nhìn nhau rồi ngơ ngác
Đá
quê mình, buồn như đá Vọng Phu
Rừng
quê mình, sẽ ở trong tranh vẽ
Biết
làm sao nghe tiếng hú rừng hoang
Cổ
thụ ơi có nhớ thời son trẻ
Từ
mầm non, sương nuôi lớn bạt ngàn
Sông
quê mình, mai còn đàn cá lội
Còn
lúa thơm môi ngậm sữa đòng đòng
Phù
sa đỏ về theo con nước nổi
Khách
thương hồ lang bạt giữa mênh mông
Chuyện quê mình kể bao giờ cho hết
Những oan khiên chồng chất đã bao
đời
Triệu khăn tang phủ đời người sống
chết
Kể đi em ... dẫu sông núi nghẹn lời
Như
Thương
.