.
CỘI
RÊU XANH
Một đời rêu, một đời người
Trăm năm cội cũng nghiêng
đời buồn vui
Ai ngờ rừng chợt chôn vùi
Nghìn năm lá đổ ngậm ngùi
rêu xanh
Ta ngồi trầm mặc...Cũng
đành
Không không sắc sắc hóa
thành mây bay
Vẫn rừng cây lá chốn này
Đâu màu lá biếc tháng ngày
xưa xa
Dấu rêu những tưởng như
là...
Thời gian đọng lại chiều
qua hỡi chiều...
Chạnh lòng ngày tháng
liêu xiêu
Bốn mùa thay lá ít nhiều
vấn vương
Ta nhìn rừng dạ xót
thương
Tiếc thời xưa cũ dặm đường
thanh xuân
Rừng cao xanh thẳm vô ngần
Trần gian cũng chỉ một lần
thênh thang
Tháng năm đi quá vội vàng
Làm sao ôm hết vòng ngang
cội già …
Như
Thương
.