TRẮNG
TỰA MÂY TRỜI
Có con sông biếc ngày biệt
xứ
Lặng thầm đưa tiễn lục
bình xa
Phương trời mới lạ, điều
lành dữ
Ngỡ ngàng, thảng thốt
"xứ người ta"
Tưởng như còn đấy …quanh
con ngõ
Sao vẫn quắt quay…vẫn nhớ
nhà
Quê hương đâu nỡ lòng chối
bỏ
Trăng tròn, tròn lắm nơi
xứ xa
Cuối năm tờ lịch hờ hững
rớt
Dâu biển một đời sẽ trôi
xuôi
Biết đâu con chữ là chia
sớt
Nặng trĩu. Nỗi buồn - sẽ
quên thôi
Bao năm viễn xứ rồi em nhỉ?
Đếm mãi thời gian bóng
xuân thì
Giờ thì tóc bạc màu chung
thủy
Trắng tựa mây trời lúc
chân đi …
Như
Thương
(Trăng tròn cuối năm)