TRƯỜNG XƯA NGƠ NGÁC
Ta trở về, thấy rừng xưa ngơ ngác
Con suối buồn chợt lặng tiếng reo
vang
Núi đá trầm tìm đâu ra dòng thác
Ta ngồi yên nghe mưa đổ trên ngàn
Ta xuống phố, sao con đường lặng lẽ
Người đi đâu mà đổ vỡ hoang tàn
Lá xanh ơi, chiều hoàng hôn quạnh
quẽ
Thềm gạch xưa đau xót đến ngỡ ngàng
Ta đến trường, cửa lớp chừng xa lạ
Thấy đâu đây hoa phượng vĩ trái mùa
Hay vết máu của ai người gục ngã
Nắng sân trường tìm kẻ thắng, người
thua
Ta tìm em, hỏi ghế bàn sách vở
Hỏi bảng đen, bục gỗ của ngày nào
Hỏi cột cờ, em đã từng một thuở
Được xướng danh trò giỏi xếp hạng
cao
Em đi rồi và chẳng về trường nữa
Giọt lệ nào nghe mằn mặn trên môi
Cuộc loạn ly dậy đất trời khói lửa
Để tang em hoa trắng nở nghiêng đồi
Như Thương