.
ĐẤT CHƯA LỖI THỀ
Sông trôi … sông nở lục
bình
Đất sinh ra nấm quê
mình em ơi
Cũng mưa, cũng nắng từ
trời
Mà sao rưng rức một đời
nhớ thương
Nấm ơi sao lại vấn
vương
Lòng ta quay quắt dặm
đường xa quê
Ra đi... biết có trở về
Chỉ còn thương nhớ câu
thề mang theo
Trong ta hồn đất quê
nghèo
Ngóng về chốn cũ nhìn
bèo giạt trôi
Mùa này gió chướng về
rồi?
Vườn sau vẫn ấm, lú
chồi hẹn xưa
Nắng ơi hừng sáng dứt
mưa
Nứt tai nấm nhỏ, đất
chưa lỗi thề
Tháng 5, tháng 6 ta về
Thăm gò nấm mối bốn bề
nở hoa
Xoay vần ngày tháng
nhạt nhòa
Tuổi ta rồi sẽ phai tà
thiên thanh
Trời mưa nhỏ giọt mái
tranh
Ngọt ngào quê mẹ thôi
đành... ly hương
Như Thương
SAO EM LỖI HẸN
Đất chưa lỗi hẹn cùng em
Mà em đã nỡ lòng quên ước thề
Lục bình tím nhánh sông quê
Vời trông bóng dáng tình mê thuở nào
Thuyền đi bến cũ hư hao
Chờ em mòn mỏi xanh xao ngọn nguồn
Bốn mươi năm lẻ tình buồn
Tháng năm, tháng sáu mưa tuôn não nề!...
Nào em có thấy đường về
Không quay trở lại - câu thề trôi sông
Tình xưa, ... nay mối tình không
Con sông nước vẫn xuôi dòng lênh đênh
Lục bình tím ngắt buồn tênh
Đất chưa lỗi hẹn mông mênh đợi chờ
Em xa, bến vắng hững hờ
Quê-nghèo-tình-nhớ... vẫn mơ tương phùng!...
Thơ Phạm Thị Minh-Hưng
(Cảm tác “Đất Chưa Lỗi Thề”- Như Thương)
***