.
Mai ta vẽ
con sông hiền quê mẹ
Có còn thơm
hoa bần rụng ven sông
Còn lục
bình theo mạn thuyền sóng nhẹ
Tim tím ơi,
chiều trôi giạt giữa dòng
Trong hồn
ta những tháng năm thơ dại
Phù sa về
vàng quánh con nước rong
Cây cầu khỉ
và tuổi thơ quê ngoại
Dáng chài
tung trong nỗi nhớ ngập lòng
Mai ta vẽ
cánh đồng thơm lúa mới
Sao rạ buồn
trơ gốc giữa cằn khô
Đất nứt nẻ,
đâu dòng kinh mong đợi
Hạt ngọc trời,
nghe mằn mặn áo thô
Chú nghé ọ,
cội rơm buồn ngơ ngác
Lũ trẻ con
thôi đánh đáo góc đình
Cội đa già
đổ bóng chiều nắng nhạt
Bờ đê xưa
nhớ gánh lúa duyên tình
Mai ta vẽ
biển trùng dương vỗ sóng
Màu biếc
xanh hay xám ngắt lạnh lùng
Vạt cá chết
trôi tấp bờ... Mẹ ngóng
Thuyền và
cha, sao biền biệt nghìn trùng
Làm sao vẽ
những xác người trôi nổi
Phận thuyền
nhân...Không đến được bến bờ
Vẽ manh áo,
tìm sắc màu vô tội
Em máu
loang: dấu tội ác... Thẫn thờ
Mai ta vẽ cảnh
rừng... làm sao vẽ
Rừng còn gì
ngoài trơ trụi gốc cây
Cả trăm năm
qua một thời son trẻ
Lõi cây này
lặng lẽ với trời mây
Rừng đã chết
mà sao không mộ chí
Để vầng
trăng không biết lặn phương nào
Để mùa thu
nhớ lá vàng chung thủy
Và tiếng
chim, nay thôi hót. Nghẹn ngào
Vẽ đi em,
quê hương mình thế đó
Sắc màu nào
để minh họa khổ đau
Em hãy nhớ
đừng bao giờ buông cọ
Vẽ non sông
đừng tang trắng mái đầu
Vẽ đi em,
quê hương mình hùng vĩ
Tự nghìn
xưa thuở dựng nước dựng cờ
Mãi nghìn
sau vẫn hồn thiêng Trắc-Nhị
Hòa anh
linh sông núi một cõi bờ
Như Thương