KHỎA
THÂN ĐÊM
Sương
rơi ướt bóng nguyệt tà
Ngủ
ngoan như thể Em là hư không
Lặng
thinh một cõi mênh mông
Chữ
tâm trần tục sinh lòng ngắm Em
Đất
hồng hoang của trời đêm
Khỏa
thân từ thuở Ta-Em rất gần
Vô
thanh hạt ngọc trong ngần
Cuộc
yêu trổ lá phù vân cho tình
Đề
thơ lục bát thay kinh
Tặng
Em gói cả lời thinh không trầm
Nghe
như trong tiếng vọng âm
Vàng
thơ một cõi âm thầm yêu nhau
Rong
chơi một giấc chiêm bao
Bụi
hồng gió cuốn chìm vào đam mê
Để
Ta ngơ ngẩn lối về
Trầm
mình bên sợi tóc thề giữa khuya
Khép
hàng cúc áo vạt bìa
Có
con trăng ở ngoài kia lén nhìn …
Như
Thương
.
.