Monday, July 14, 2014

VỠ...





VỠ...


Em gom hết cả đam mê
Leo lên đỉnh núi bốn bề sương rơi
Nửa khuya lặng lẽ trốn đời
Đi xây thạch thất cất lời thề xưa
Một mình có lẽ đã thừa
Ừ, thêm chiếc bóng khít vừa cô đơn
Mai lòng chắc sẽ buồn hơn
Nhìn con trăng vỡ theo cơn say tình
Bốn mùa mưa gió lặng nhìn
Nghe âm vang đá cầu xin đêm ngày
Trổ bông hoa lá chốn này
Cho em nguôi hết men cay chén sầu
Vỡ ra nghìn mảnh đêm thâu
Em gom hết lại thành câu lụy tình
Mặc trời xiêu lạc bóng hình
Mặc trăng non khuyết, mặc tình đẩy đưa
Sợi buồn của tự ngày xưa
Em đem giăng giữa nắng mưa phong trần



Như Thương