Saturday, March 2, 2013

HỒN NGHIÊNG CÁNH MỎNG






Hồn nghiêng cánh mỏng chao lòng
Phút trăm năm tưởng hư không về trời
Tay người lau lệ đầy vơi
Trong cơn đau đã chợt rơi vô tình
Dẫu mê, dẫu tỉnh... một mình
Gánh cho hết cuộc đăng trình trần ai
Ừ thì ngọc nát vàng phai
Đâu như dịu ngọt kề vai với người
Tóc xanh tiếc sợi rụng rơi
Vẫn màu biêng biếc một trời mây bay
Môi còn quyến rũ men say
Tim còn mê muội lỡ vay với tình
Chợt như mất nét lung linh
Dẫu mù mờ thấy bóng hình nhân gian
Về đâu đôi ngã đôi đàng
Chỉ cần khép nhẹ một hàng mi cong
Có ai đứng đợi ngóng trông
Như câu thơ rớt bên song cửa tình