Lời
dẫn nhập:
Sau
mốc thời gian của năm 1975, tôi vẫn gọi NGÀY 30 THÁNG 4 LÀ NGÀY QUÔC HẬN và mãi
mãi tôi sẽ gọi như thế cho đến ngày tàn hơi...
Vì
đó … Là tiếng khóc của người dân Việt Nam chúng tôi trong ngày Đại tang của từng
gia đình và hơn thế nữa là của cả một Dân Tộc… Là tiếng khóc của người còn sống
sót sau cuộc chiến, khóc thay cho những người thân, bằng hữu và đồng đội trên
chiến trường đã đi biệt không về...
Tiếng
khóc ấy từ người sống, từ những giọt lệ nuốt ngược vào tim...
Khóc
thay cho bàn tay vuốt mắt dành cho những người đã chết oan trong những cuộc thảm
sát người dân vô tội một cách vô nhân đạo (Thảm sát Mậu Thân năm 1968, Đại Lộ
Kinh Hoàng tại Quảng Trị 1972, trận chiến tại Xuân Lộc năm 1975...).
Khóc
thay cho nén tâm hương gởi đến những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã xả thân đền
nợ nước trong công cuộc chống Cộng và đã bị đày lên rừng sâu núi thẳm - nơi có
mỹ danh là "trại cải tạo" và không bao giờ có ngày trở về lại với gia
đình.
Khóc
thay cho nỗi uất hận của những người chết không có được bia mộ hoặc chỉ là vùi
thây trong lòng đất mẹ ở một nơi nào đó bất ưng trên núi rừng Việt Bắc; họ chết
mà không nhắm mắt vì đó là cái chết từ bàn tay của những kẻ vô thần cộng sản
như một đao phủ đối với những "người tù" không bản án và vô tội.
Khóc
thay cho cuộc hành trình đi tìm cái sống trong cái chết của những người không
muốn sống với cộng sản và cố gắng đào thoát bằng đường biển, đường bộ, nhưng đã
vùi thây giữa biển Đông nghìn trùng (Tự điển thế giới biết đến danh từ Boat
People - Thuyền nhân) hay bỏ mạng nơi rừng sâu vạn dặm.
Khóc
thay như lời chiêu niệm kính dâng Anh Linh những Anh Hùng Vị Quốc Vong Thân -
những Tướng Lãnh và những người Lính VNCH trên khắp nẻo đường đất nước để bảo
toàn khí tiết và lời thề: Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm - khi giang sơn
nghiêng ngửa.
Khóc
thay cho tấm lòng sắt son rạng ngời của những Cái Cò gánh gạo nuôi chồng nơi
các "trại tù cải tạo" từ Bắc chí Nam, những Quả Phụ Trung Trinh Tiết
Liệt thờ chồng nuôi con khi còn xuân sắc, những Cô Nhi không bao giờ biết mặt
Ba trong suốt thời gian chiến tranh.
Khóc
thay cho những người Lính Thương Phế Binh của VNCH oai hùng như họ đã từng chiến
đấu nơi trận mạc, nay vẫn còn bị sống giữa bầy sói nơi quê nhà.
Khóc
thay cho những ngôi mộ của Anh Hùng Vị Quốc Vong Thân trong Nghĩa trang Quân đội
Biên Hòa xiêu vẹo, đổ nát và nằm im hoang phế dưới gốc cổ thụ thù hằn của chế độ
cộng sản.
Khóc
thay cho những người Mẹ ngóng con về khi nhìn di ảnh đứa con yêu quý của mình
trên bàn thờ có ghi “Ngày mất tích: 30 tháng 4 năm 1975" - chỉ có ngày
Sinh, chứ không có ngày Tử - dẫu thời gian đã qua nửa thế kỷ. Xót xa lòng Mẹ xiết
bao...Mẹ đợi con đến hơi thở cuối cùng!!!
Cả
thế giới đã rúng động và vẫn còn rúng động cho đến mốc thời gian 50 năm hậu chiến
của hôm nay hay dẫu đến 1000 năm sau nữa - khi đất nước chúng tôi lâm nguy
trong giờ phút Cộng sản Bắc Việt xâm chiếm miền Nam của Việt Nam Cộng Hòa - với
sự cấu kết và hỗ trợ của Cộng sản Nga Tàu.
Và
nhất là khóc thay cho dân tộc tôi đang sống trong màn đêm sát thủ của cộng sản
trên đất nước Việt Nam hiện nay.
Lời
kết:
Đừng
bảo tôi quên Quốc Hận này khi nhịp tim tôi còn đập. Ngày Quốc Hận là ngày Đại
tang của một đất nước, một dân tộc, chứ không chỉ là đại tang của một cá nhân
hay một gia đình. Nếu tôi quên... thì những người đã chết tức tưởi, oan khuất
trong trận chiến này sẽ không tha thứ cho tôi.
Xin
hãy ngẩng mặt nhìn lên màu Hoàng Kỳ cờ vàng ba sọc đỏ (từ màu cờ Tổ Quốc ấy mà
biết bao người con yêu của đất nước đã dũng cảm bước qua cái chết để cắm cờ chiến
thắng nơi trận mạc), hay lật lại trang sử Tàu đô hộ Việt Nam ta ngàn năm để tiếp
tục bước đi như các Tiền Nhân đã làm:
KHÔNG
BAO GIỜ ĐỂ GIẶC TÀU ĐÔ HỘ DÂN TA
KHÔNG
BAO GIỜ ĐỂ GIẶC TÀU HÁN HÓA CHÚNG TA
Từ
thời lập quốc, Tiền Nhân đã làm được thì nay chúng ta cũng phải làm được như thế,
để khỏi hổ thẹn với người xưa.
Tôi
tin rằng: Trang sử của cuộc chiến Việt Nam này mãi mãi nằm trong trang Thế Giới
Sử trong công cuộc chống chủ thuyết, chế độ Cộng sản. Các sử gia của thế giới sẽ
không bao giờ để bụi thời gian vùi lấp trang sử này, bởi vì nó chứa đựng xương
máu và nước mắt của cả một dân tộc oai hùng, lẫm liệt và can trường trên con đường
chống chế độ sắt máu của cộng sản.
Khúc
gãy lịch sử của dân tộc chúng tôi đã trả một cái giá quá đắt, để định nghĩa được
chế độ cộng sản là gì và sống dưới chế độ cộng sản hãi hùng ra sao. Đây là một
minh định rõ ràng nhất của nhân loại nói chung và người dân Việt Nam chúng tôi
nói riêng: Nhân loại sẽ không tồn tại được nếu cộng sản tồn tại.
Nhân
loại sẽ ngậm ngùi cúi đầu cho mệnh nước Việt Nam của chúng tôi và sẽ đền bù cho
sự hy sinh vì chính nghĩa bảo vệ Tự do của chúng tôi bằng cách: KHÔNG BAO GIỜ
CHẤP NHẬN CỘNG SẢN vì người cộng sản là Kẻ Sát Nhân. Tôi tin điều ấy đã và đang
xảy ra như thế.
Hôm
nay, 50 năm sau trận chiến, người Việt khắp nơi trên thế giới lại nhìn thấy màu
cờ Tổ Quốc trong những Đại lễ Tưởng niệm Quốc Hận 50 năm (1975-2025). Thế hệ thất
thập của chúng tôi nhìn thấy thế hệ trẻ đã dấn thân... Các bạn trẻ hãy tiếp bước
Cha Ông xưa để sẽ có ngày ĐẠI LỄ QUANG PHỤC VIỆT NAM.
Như
Thương
(Viết
cho ngày Quốc Hận lần thứ 50 – 30/4/2025)
.