Người về úp mặt trần
gian
Vào lưng vách núi âm
vang đa tình
Ta theo bụi chốn dặm
nghìn
Về tương tư đá cung
nghinh non ngàn
Nghe trong tiếng suối
tiếng vàng
Em nằm xõa tóc giữa
hoàng hôn phai
Để mây phủ xuống tóc mai
Pha màu huyễn hoặc bờ vai diễm trần
Ngực trầm hương tỏa ngại
ngần
Ướp thơm vách núi trói chân giang hồ
Gõ tay lên đá hư vô
Vui buồn vọng lại bỗng ngô nghê đời
Ngộ ra tĩnh lặng rối bời
Như là núi đã nghìn lời
im thinh
Tịnh lòng ta nhẩm lời
kinh
Rằng ta yêu ánh mắt nhìn giai nhân
Chớ đâu yêu núi xa gần
Mà lên non thẳm, bước chân lạc rồi