Friday, August 26, 2011

HOÁ NGHÌN CHÉN SAY

Vớt trăng đem ủ men tình
Đợi con trăng tỏ hoá nghìn chén say
Bên tình, bên sóng ngất ngây
Rượu nồng hay ấm vòng tay một người
Trải rong rêu biển rối bời
Lót lưng em ngủ mộng vời giấc êm 
Trùng dương khua tiếng sóng đêm
Xoay tròn quỹ đạo cát mềm xuyến xao
Không đâu sóng chỉ rì rào
Dấu âm thanh vỡ hôm nào cuồng dâng
Trời cao và đất thật gần
Đôi ta ở giữa nợ nần tình duyên
Say tình ngất ngưỡng nhớ quên 
Nghe trong cung bậc chênh vênh yêu người  
Chén tình cạn đáy không lời
Viền môi đọng lại một đời si mê

Thursday, August 25, 2011

ĐOẠ ĐÀY EM



Đoạ đày em hỡi nàng thơ
Nhói tim, anh đã xoá bờ nhân gian
Xoá đi sông núi biển ngàn
Dấu đi xuân, hạ, thu vàng sang đông
Xoá màu rạng rỡ cầu vồng
Không còn son phấn ửng hồng môi em
Xoá trăng hôn phối nửa đêm
Để còn lại chỉ vai mềm riêng anh
Hôn em, hôn lễ cử hành
Đất trời nạm ngọc hoá thành tơ vương
Mai em vỗ cánh vô thường
Ta ngồi ngắm bóng thiên đường vọng âm
Trần gian gió lộng khúc trầm
Ta xin Thượng Đế chút tâm hiền từ
Xót xa em dáng tiểu thư
Nâng em trỗi dậy như từ trăm năm
Trải thơ, lót chữ em nằm
Đền bù thua thiệt con tằm nhả tơ

Monday, August 22, 2011

KHẢI HUYỀN



* Khải Huyền - vén màn cho thấy điều bí mật che khuất bên trong
* Mặc Khải - mở ra cho biết một điều thiêng liêng mầu nhiệm trong sự tĩnh lặng mà lý trí con    người không thể giải thích được
 


Thursday, August 18, 2011

MẶT TRỜI EM

ĐỢI EM TÌNH HỠI ...


Đợi em từng phút từng giây
Đợi anh khoảnh khắc chốn này là duyên
Để con sóng dỗ ưu phiền
Quên đi tất cả ngả nghiêng cuộc đời
Để nghe tinh khiết mặt trời
Sớm mai thức giấc rạng ngời tình yêu
Để nguyên sơ của diễm kiều
Như hương khép nhụy nâng niu cánh hồng
Để trăng còn chút mênh mông
Bóng nghiêng đổ xuống một dòng phù vân
Để mai kiếp nữa xa gần
Gom thênh thang lại đường trần bên nhau
Thả câu sáu tám nhiệm mầu
Ghép thành lục bát đêm thâu ngàn lời
Lặng thinh nghe tiếng thơ rơi
Dường như rất khẽ như hơi thở tình
Anh ơi dẫu rất dặm nghìn
Đợi em tình hỡi ... để nhìn trăm năm

Sunday, August 14, 2011

NỤ THƠM



Trăng thao thức giấc nửa đêm
Khuya bầu nguyệt trở giấc mềm đợi anh
Lắt lay thương nhớ qua mành
Tương tư như thể một nhành nụ thơm



(Photo Thái Phiên - Thơ Như Thương)

TẠ LỖI DÒNG SÔNG


Đành thôi t li dòng sông
Tìm đâu gia quãng mênh mông gi thm
Còn đâu nhân nh hương trm
Dòng trôi, trôi dt nh thm dáng em
Xưa như huyn thoi êm đm
Nghiêng vai th tóc tơ mm dòng trong
Nng vàng, c mượt, bướm ong
Em chân nhón gót ngp lòng yêu anh
Mt ngày mt ngc biếc xanh
Tròn xoe ... tình cht hóa thành ngu ngơ
Con sông như th tình c
Un quanh dòng chy xô b vn vương
Li vô ngôn ca dm trường
Thành phù sa mn chút hương men tình
Trái tim hoan h riêng mình
Ct trong ngăn nh, lén nhìn vu vơ
Mai dòng sông có làm thơ
Cho em th xung câu thơ yêu người

NHƯ THƯƠNG

Friday, August 12, 2011

MÚT XƯƠNG


Designed by A.C.La

Bất kỳ một Người Mẹ nào cũng “mút xương”. Mẹ... con đã nghĩ đến Mẹ như thế trong mùa Vu Lan năm nay. Một danh từ thật lạ lùng phải không Mẹ? Nhưng không lạ trong trái tim của Mẹ trong hàng bao nhiêu năm nuôi con khôn lớn.

Thuở con còn bé, Mẹ đã đi chợ chọn con cá thật ngon và tươi, rồi chiên hay nấu canh và dọn lên mâm cơm cho cả gia đình... Lại nghe Mẹ hay hỏi ba, rồi hỏi các con một câu hỏi quen thuộc “Ngon không?” Để cuối cùng phần cái đầu cá còn trơ xương với cái hốc mắt cá sót lại hay cái xương sống của món ngon ấy được mẹ mút một cách ngon lành, tưởng chừng như bao nhiêu gia vị đã thấm vào tận khúc xương trần trụi ấy được Mẹ nhâm nhi đến tận cùng...

May mắn lắm là Mẹ được cái đuôi cá chiên, còn dính chút da vàng béo mỡ ráng, một chút thịt nạc cá màu trăng trắng, thơm thơm mùi tỏi phi - còn miếng nạc cá thì đã ở trong chén cơm của con rồi (thế nhưng Mẹ phải dỗ dành, lắm lúc phải nạt nộ thì con mới chịu ăn chứ không thôi lại ỏng a ỏng eo... mím môi không thèm!)

Vẫn chưa đủ, miếng cá nạc béo bở ấy còn được Mẹ dùng hai ngón tay bóp nhè nhẹ (kẻo vỡ miếng cá to ra làm sao) để xem còn sót lại miếng xương bén nhọn nào không?
- Ăn đi con...

Những lần Mẹ mút xương cá đã đi qua đời con một cách hững hờ trong trái tim non dại của con, mãi đến khi con biết (nhưng chưa hiểu) tại sao Mẹ làm như vậy, thì con thấy thương Mẹ lắm...

Đến khi con lớn thêm một chút nữa, con lại thấy Mẹ mút xương gà, xương heo...

Những buổi chợ sớm mai, thịt heo ra thớt với sắc thịt màu hồng hồng thật đẹp... Mẹ lại chăm chút, lui cui trong bếp sau giờ chen chúc mua món ngon ở chợ về. Cái nóng của mặt trời vừa lên lại tiếp theo cái nóng của bếp lửa gia đình. Mẹ lẳng lặng sắp xếp, tính toán món này món nọ trong đầu rồi lặng thinh làm bếp (chỉ thi thoảng sai vặt con tí xíu lúc con nhảy lò cò ngoài sân chơi là con đã phụng phịu rồi!)

Cơm nóng, canh sốt dẻo, thịt cá đầy mâm vén khéo chờ đợi gia đình mình Mẹ nhỉ? Mẹ như “cô học trò” ngồi đợi thầy cô giáo chấm điểm “món này ngon quá!” từ “ông giám khảo Ba con!” và lũ con láo nháo chỉ trỏ món này món kia...

Dường như trái tim Mẹ rộn ràng hạnh phúc với tất cả âm thanh quen thuộc ríu rít ấy trên mâm cơm, để rồi Mẹ bình thản ngồi vào bàn ăn và lại mút chút xương của cái đùi gà từ đứa em út bé xíu (chưa biết gặm xương giỏi như anh chị nó). Miếng thịt thơm ngon còn vướng lại đâu đó trong hóc kẽ của cái đùi gà là phần của Mẹ...

Đôi khi Mẹ nấu soup gà thật lâu cho nước soup thật ngọt, thì miếng xương gà quả thật là lạt nhách! Thế mà Mẹ vẫn lặng im ăn khẩu phần đặc biệt ấy của riêng mình...

Lắm lúc một nồi xương xí quách của nồi nước lèo là phần xương còn nhiều thịt hay có tủy trong ống xương là phần của các con, còn phần của Mẹ cũng vẫn là xương trơ xương!

Con đã bình thản nhìn hình ảnh Mẹ ngồi thức suốt đêm lo đắp khăn lạnh cho con khi con sốt cũng như nhìn hình ảnh Mẹ mút xương một cách vô tình. Các con chỉ thấy mà không hiểu, đến lúc hiểu thì Mẹ đã không còn nữa...

Sau mấy chục năm sau, bây giờ nước mắt con rưng rưng khi chợt nghĩ đến những điều dại khờ bé bỏng ấy... Và hôm nay, con lại làm Người Mẹ Mút Xương cho các con của con như ngày xưa Mẹ đã từng làm cho chúng con vậy, Mẹ Yêu Dấu ạ.

CON YÊU MẸ VÔ VÀN, MẸ KÍNH YÊU ƠI!


Thursday, August 11, 2011

PHẢI LÒNG ... VẦNG TRĂNG



Phải Lòng ... dẫu nắng, dẫu mưa
Anh vẫn đứng ngóng, em chưa thấy về
Yêu em ta tỉnh hay mê
Mà con trăng rụng vẫn thề đợi em
Đợi cho bóng nguyệt êm đềm  
Đầu thai kiếp khác, nửa đêm qua rồi
Thôi ta ngắm ánh sao rơi
Tưởng em lấp lánh xuống đời ru ta
Hồn ta quên nhớ ta bà
Thiên đàng, địa ngục vẫn là yêu em
Ước gì đêm mãi là đêm
Không ngày, không tháng bên rèm cách ngăn
Phải Lòng nên ngắm vầng trăng
Nghiêng vai tình xuống ăn năn muộn rồi
Trời sinh dáng ngọc tuyệt vời
Thôi ta ngắm hết một đời si mê
Quên đi một thoáng não nề
Sao trong nương náu tim về cõi đau
Hai người vẫn có trong nhau
Nhưng không bên cạnh bạc đầu ngàn sau
Thôi thì con chữ nhiệm mầu
Ghép vần, ghép điệu, ghép câu ân tình.

Wednesday, August 3, 2011

BÀI THƠ GÓT CHÂN


Xưa em tục lụy với tình
Bóng trăng nghiêng xuống dáng hình khỏa thân
Chắc là đêm nhớ tình nhân
Nên khuya quấn quít gót chân em hồng
Ngủ đi giấc ngủ mênh mông
Mai em quên hết cõi lòng đa đoan
Để môi mắt sẽ điệu đàng
Tóc mây thơm ngát tỏa lan nhu mì
Biếc lòng một đóa trà mi
Chút hoa duyên kiếp lỡ si mê thầm
Phải chi như thể vô tâm
Cuộn trong chiếc kén tơ tằm tháng năm
Đời như một tiếng rất trầm
Vang từ giọt nước âm thầm quãng xa
Bước chân dấu vết đi qua
Nâng niu quá khứ tưởng là bên anh
Gót chân anh có vòng quanh
Tìm em gõ cửa ... một nhành thương yêu
Đóa hồng đỏ thắm chắt chiu
Tim anh ngần ấy bao nhiêu đợi chờ