Câu thơ em vướng bụi tình
Mai đem xuống suối xóa nghìn phân vân
Xóa đi bằng trắc luật vần
Còn đâu nương náu cõi trần lìa xa
Thơ trôi… trôi hết lụa là
Em ơi lạc dấu ngọc ngà của anh
Mai đem thơ bỏ rừng xanh
Câu thơ quyến rũ trăm cành hoang vu
Để cành trổ nụ thiên thu
Nở ra vàng rực sương mù ngẩn ngơ
Trong sương dáng mỏng như tơ
Không em chẳng thể lẳng lơ bao giờ
Chỉ là giọt đọng bất ngờ
Theo đêm nguyệt rủ xuống bờ trần gian
Bóng trăng sao lại vội vàng
Đem thơ dâng tặng thiên đàng lạc hoan
Anh chưa kịp chép thơ nàng
Chưa hôn con chữ đã tàn con trăng
Tại thơ vướng bụi tình giăng
Hay thơ em đã nhọc nhằn đời anh...
Chưa hôn con chữ đã tàn con trăng
Tại thơ vướng bụi tình giăng
Hay thơ em đã nhọc nhằn đời anh...