Nhói tim, anh đã xoá bờ nhân gian
Xoá đi sông núi biển ngàn
Dấu đi xuân, hạ, thu vàng sang đông
Xoá màu rạng rỡ cầu vồng
Không còn son phấn ửng hồng môi em
Xoá trăng hôn phối nửa đêm
Để còn lại chỉ vai mềm riêng anh
Hôn em, hôn lễ cử hành
Đất trời nạm ngọc hoá thành tơ vương
Mai em vỗ cánh vô thường
Ta ngồi ngắm bóng thiên đường vọng âm
Trần gian gió lộng khúc trầm
Ta xin Thượng Đế chút tâm hiền từ
Xót xa em dáng tiểu thư
Nâng em trỗi dậy như từ trăm năm
Trải thơ, lót chữ em nằm
Đền bù thua thiệt con tằm nhả tơ