Designed by A.C.La
Bất kỳ một Người Mẹ nào cũng “mút xương”. Mẹ... con đã nghĩ đến Mẹ như thế trong mùa Vu Lan năm nay. Một danh từ thật lạ lùng phải không Mẹ? Nhưng không lạ trong trái tim của Mẹ trong hàng bao nhiêu năm nuôi con khôn lớn.
Thuở con còn bé, Mẹ đã đi chợ chọn con cá thật ngon và tươi, rồi chiên hay nấu canh và dọn lên mâm cơm cho cả gia đình... Lại nghe Mẹ hay hỏi ba, rồi hỏi các con một câu hỏi quen thuộc “Ngon không?” Để cuối cùng phần cái đầu cá còn trơ xương với cái hốc mắt cá sót lại hay cái xương sống của món ngon ấy được mẹ mút một cách ngon lành, tưởng chừng như bao nhiêu gia vị đã thấm vào tận khúc xương trần trụi ấy được Mẹ nhâm nhi đến tận cùng...
May mắn lắm là Mẹ được cái đuôi cá chiên, còn dính chút da vàng béo mỡ ráng, một chút thịt nạc cá màu trăng trắng, thơm thơm mùi tỏi phi - còn miếng nạc cá thì đã ở trong chén cơm của con rồi (thế nhưng Mẹ phải dỗ dành, lắm lúc phải nạt nộ thì con mới chịu ăn chứ không thôi lại ỏng a ỏng eo... mím môi không thèm!)
Vẫn chưa đủ, miếng cá nạc béo bở ấy còn được Mẹ dùng hai ngón tay bóp nhè nhẹ (kẻo vỡ miếng cá to ra làm sao) để xem còn sót lại miếng xương bén nhọn nào không?
- Ăn đi con...
Những lần Mẹ mút xương cá đã đi qua đời con một cách hững hờ trong trái tim non dại của con, mãi đến khi con biết (nhưng chưa hiểu) tại sao Mẹ làm như vậy, thì con thấy thương Mẹ lắm...
Đến khi con lớn thêm một chút nữa, con lại thấy Mẹ mút xương gà, xương heo...
Những buổi chợ sớm mai, thịt heo ra thớt với sắc thịt màu hồng hồng thật đẹp... Mẹ lại chăm chút, lui cui trong bếp sau giờ chen chúc mua món ngon ở chợ về. Cái nóng của mặt trời vừa lên lại tiếp theo cái nóng của bếp lửa gia đình. Mẹ lẳng lặng sắp xếp, tính toán món này món nọ trong đầu rồi lặng thinh làm bếp (chỉ thi thoảng sai vặt con tí xíu lúc con nhảy lò cò ngoài sân chơi là con đã phụng phịu rồi!)
Cơm nóng, canh sốt dẻo, thịt cá đầy mâm vén khéo chờ đợi gia đình mình Mẹ nhỉ? Mẹ như “cô học trò” ngồi đợi thầy cô giáo chấm điểm “món này ngon quá!” từ “ông giám khảo Ba con!” và lũ con láo nháo chỉ trỏ món này món kia...
Dường như trái tim Mẹ rộn ràng hạnh phúc với tất cả âm thanh quen thuộc ríu rít ấy trên mâm cơm, để rồi Mẹ bình thản ngồi vào bàn ăn và lại mút chút xương của cái đùi gà từ đứa em út bé xíu (chưa biết gặm xương giỏi như anh chị nó). Miếng thịt thơm ngon còn vướng lại đâu đó trong hóc kẽ của cái đùi gà là phần của Mẹ...
Đôi khi Mẹ nấu soup gà thật lâu cho nước soup thật ngọt, thì miếng xương gà quả thật là lạt nhách! Thế mà Mẹ vẫn lặng im ăn khẩu phần đặc biệt ấy của riêng mình...
Lắm lúc một nồi xương xí quách của nồi nước lèo là phần xương còn nhiều thịt hay có tủy trong ống xương là phần của các con, còn phần của Mẹ cũng vẫn là xương trơ xương!
Con đã bình thản nhìn hình ảnh Mẹ ngồi thức suốt đêm lo đắp khăn lạnh cho con khi con sốt cũng như nhìn hình ảnh Mẹ mút xương một cách vô tình. Các con chỉ thấy mà không hiểu, đến lúc hiểu thì Mẹ đã không còn nữa...
Sau mấy chục năm sau, bây giờ nước mắt con rưng rưng khi chợt nghĩ đến những điều dại khờ bé bỏng ấy... Và hôm nay, con lại làm Người Mẹ Mút Xương cho các con của con như ngày xưa Mẹ đã từng làm cho chúng con vậy, Mẹ Yêu Dấu ạ.
CON YÊU MẸ VÔ VÀN, MẸ KÍNH YÊU ƠI!