Dường như em phải là thơ
Dẫu đời em vụng ước mơ bình thường
Nắng phai chiều đổ cuối đường
Riêng em níu lại chút hương tạ tình
Để mai trời đất riêng mình
Như sương đọng giọt lung linh dịu dàng
Để khuya, đêm trải tơ vàng
Rủ vầng nguyệt xuống thế gian bụi trần
Anh về theo những dấu chân
Ướm hài gót ngọc như gần bên em
Đưa tình về giữa ngõ êm
Trăm nghìn lấp lánh lối mềm sao giăng
Rót thơ, rót rượu mời trăng
Nối vần lục bát, trắc bằng yêu nhau
Tạ ơn con chữ nhiệm mầu
Dòng thơ bất chợt nghìn câu chạnh lòng
Kiều xưa giữa chốn bụi hồng
Cầm kỳ thi họa một vòng truân chuyên