TỊNH
LÒNG
Lặng nghe tiền kiếp xa
xôi
Là cây, là cỏ mãi trôi
vô tình
Đến ta duyên kiếp riêng
mình
Thành người trong cuộc
ngắm nhìn đời phai
Trà thơm pha ấm đợi ai
Đãi ta thoáng nỗi nguôi
ngoai vẫn còn
Đãi trang sách cũ đã
mòn
Chỉ còn con chữ vẹn
tròn thủy chung
Đãi non cao giữa chập
chùng
Đãi sương đỉnh núi
nghìn trùng Vọng phu
Hương trà bay ngát Xuân
Thu
Sang Đông, đến Hạ vi vu
với người
Ly đầy ly cạn ta mời
Quên đi cái ngã một thời
vụng tu
Ngồi bên chồi lộc thiên
thu
Tìm quanh quẩn thấy mịt
mù cội tâm
Véo von trong giọt nước
trầm
Em trong chén ngọc hóa
thầm dòng sông
Trôi về riêng cõi mênh
mông
Kề bên vách núi hư
không tịnh lòng
Như
Thương