EM
HÃY NHƯ XƯA
Thôi thì em hãy như xưa
Hai mươi son thắm như
chưa bụi trần
Ba mươi thêm chút tần ngần
Đời còn quãng nữa để vần
vũ mây
Bốn mươi lơi nửa vòng tay
Của thương của nhớ của
vay mượn người
Năm mươi lặng ngắm sao trời
Mà nghe tĩnh lặng một đời
gần xa
Sáu mươi rồi sẽ nhạt nhòa
Môi hồng tóc biếc áo hoa
buồn lòng
Bảy mươi trăm nỗi mênh
mông
Chợt nhìn bến đỗ cuối
vòng trần gian
Tám mươi giữ ngọc gìn
vàng
Nhìn theo chiếc lá chiều
hoàng hôn rơi
Thỏi son quên bẵng một thời
Mới hay hương phấn bay vời
hôm nao
Trái tim còn lại ngọt
ngào
Một đời em đấy, vẫy chào
dung nhan
Thế gian ngoảnh mặt vội
vàng
Chỉ riêng Thơ vẫn gọi
Nàng... Nàng Thơ...
Như
Thương