Tuesday, March 3, 2015

CÚI HÔN ĐẤT RỪNG





                                   Tranh sơn dầu: Phùng Đạt




CÚI HÔN ĐẤT RỪNG


Em ơi rừng có còn xanh
Núi còn đá thẳm lượn quanh với đời
Đất ơi bụi đỏ đâu rồi
Mà sao hoang phế một trời quạnh hiu
Hoàng hôn suối nghẹn dòng chiều
Thả trôi hoa dại, đá xiêu xiêu buồn
Tìm đâu thác đổ thượng nguồn
Ngàn năm tiếng vọng cúi hôn đất rừng
Đường mòn độc đạo nửa chừng
Thôi đành mất dấu em từng đi qua
Quỳ vàng tìm mãi em à
Đến phai vạt nắng, đến tà huy rơi
Em đâu, em hỡi, em ơi...
Rong rêu đã phủ chơi vơi tháng ngày
Xưa em ngồi với trời mây
Với chim, với gió - chốn này núi đôi
Tháng Ba hoa trắng muộn rồi
Tang em vội vã góc đồi cà phê
Áo em trắng cõi Đi Về
Hôn em, hôn cả Banmê mùi rừng


Như Thương