Cô
Như Thương,
Qua
thư của anh Thư, mới biết cô còn trẻ, thuộc thế hệ sau, nhưng lại cùng thời đại
lịch sử khốn nạn nhất của dân tộc này.
TQ63
được chuyền tay cho nhiều người đọc, và khi hoàn lại, ai cũng có nhận xét như
tôi, truyện "Khép Lại Núi Rừng" cảm động quá! Đó không phải là lời
khen lấy lòng, bởi họ chẳng biết Như Thương là ai, cũng chẳng đọc nhiều bài của cô, chỉ
một duy nhất.
Phải
cảm ơn cô thật nhiều, bởi trước đó có nhiều nhà văn "lớn" viết về cha
về mẹ, như Võ Hồng, Nhất Hạnh... nhưng ở một cách nhìn khác, dàn trải nội tâm
cũng khác. Riêng "Khép Lại Núi Rừng" làm tôi sững sờ với những chi tiết
"cha trong mẹ", Luôn có người con theo bên mẹ, và đoạn ngắn hai vợ chồng
ở trại cải tạo, không nói nhiều, dông dài... nhưng người đọc hiểu tất cả, qua
cách diễn tả ánh mắt người vợ, giọt nước mắt, và người chồng quảy giỏ thăm nuôi
trên vai bước đi không quay lui: ĐÃ NÓI LÊN TẤT CẢ.
Tôi
đã từng phát hiện ra một Lưu Thủy Hương, Đỗ Phước Tiến... trên mạng, và TQBT đã
làm một số chuyên đề về Văn Chương Blog với 1 số nhà văn trẻ.
Chúng
tôi nay như cây đèn hột vịt sắp cạn dầu nên luôn đặt niềm tin vào những bạn đi
sau sẽ làm nên chuyện lớn hơn chúng tôi.
Chúc
viết nhiều và hay, dồi dào sức khỏe.
Cảm
ơn cô Như Thương,
Nhà văn Nguyễn Lệ Uyên
Nhà văn Nguyễn Lệ Uyên