RU TÀ ÁO KHUYA
Tím ơi, buồn lặng lẽ
buồn
Mai rồi nắng xế tròn
vuông một mình
Hồ như gặp một cuộc
tình
Tưởng như níu áo ...
Mắt nhìn người đi
Trái tim rỗng tuếch
biết gì
Hay ta khờ quá, ôm
ghì nỗi đau
Cuối đời tóc trắng
còn đâu
Những hoa bướm lượn,
những màu ái ân
Hỏi chi năm tháng
tàn dần
Xóa đi dấu vết chẳng
cần nhớ quên
Khóc đi, nước mắt ai
đền
Còn gì ở giữa mỗi
bên hao gầy
Thôi đêm sẽ hóa ra
ngày
Sẽ quen nỗi vắng
vòng tay tựa đầu
Ngủ đi em, tóc bạc
mầu
Để mai thức giấc
quên sầu đêm qua
Ví như mình có nhau
mà
Mộng ư, thật đấy. Ru
tà áo khuya...
Như
Thương
(29.7.2014)**