Friday, July 5, 2013

VÔ THỨC TÌNH


Tranh: Nguyên Khai



Từ trong vô thức yêu tình
Ngắm dung nhan lại tưởng hình dáng em
Yêu son phấn nụ êm đềm
Mãi là hương thoảng ấm êm cõi lòng
Yêu đời vơi cạn đục trong
Yêu phù vân sẽ thong dong mất còn
Yêu trăng từ thuở thật tròn
Đến trăng tà, khuyết hao mòn một bên
Yêu tình ngoảnh lại nhớ quên
Áo phai hết cả lênh đênh nỗi buồn
Chắc rồi quên cả môi hôn
Quên câu cuống quít, vô ngôn bên người
Ừ vô thức đấy ... đầy vơi
Biết vơi, biết cạn, hoa ơi hương tàn
Một mai ai có vội vàng
Vói tay níu lại sợ hoàng hôn rơi
Em ngồi trải áo giữa trời
Chép câu lục bát tạ người em yêu
Gởi theo gió cuốn ít nhiều
Trái tim chẳng giữ lụa điều riêng em