LỤC
BÁT NGỦ NGOAN
Ru em lục bát ngủ ngoan
Tóc mây thả xuống vườn
hoang thiên đàng
Mi cong mơ giấc cung
vàng
Bụi trần quên hết nửa
trang vui buồn
Chữ tình tay níu, tay
buông
Cung thương trả lại ngọn
nguồn cưu mang
Tiếng yêu sao quá muộn
màng
Là âm thanh của rộn
ràng xuân xanh
Giấc mơ. Đời thực.
Loanh quanh
Tìm nhau rêu đã phủ
thành mảng quên
Nhớ quên giây phút
không tên
Đôi khi bất chợt như
mênh mông trời
Mơ đi dẫu vẫn không lời
Đợi em - tắt nắng cuối
đời với anh
Kiếp xưa em đã để dành
Ngày đêm nhật nguyệt
hóa thành áo hoa
Để mai gặp lại anh
mà...
Vẫn em thuở nọ như là
thiên thu