Monday, May 27, 2013



 
BÀI THI SỬ VIỆT


Sân trường ngóng đợi Phương Uyên
Nở mùa hoa phượng ... Em biền biệt đâu
Miệt mài sách vở đêm thâu
Áo em trắng giữa nhiệm mầu ước mơ
Thầy Cô, bè bạn đợi chờ
Tên em xướng giữa những tờ báo danh
Phượng về trong nắng thiên thanh
Bảng đen phấn trắng em đành lìa xa
Em vì mệnh nước nhạt nhoà
Dấn thân nhi nữ. Quan toà sài lang
Tù vì thương nước non ngàn
Chốn xa biên ải cờ vàng tung bay
Tháng Năm bản án nghiệt cay
Trước vành móng ngựa trao tay học trò !
6 Năm em mất Tự Do
3 Năm quản chế - Mẹ lo rối bời
…………….
Huyết thư em viết rạng ngời
Quê hương vạn dặm vọng lời khúc nôi
Mùa thi vắng bóng em rồi
Một trang sử khóc ... em ngồi tù oan
Biển Đông đẫm lệ tuôn tràn
Bài thi Sử Việt tên vàng : PHƯƠNG UYÊN



Sunday, May 26, 2013

KHE KHẼ VÀNG PHAI

                                                                                     Photo by Trần Dzung Bmt



KHE KHẼ VÀNG PHAI


Hoàng hôn khe khẽ vàng phai
Ngủ đi con nắng miệt mài trần gian
Ngày vui khép lại rộn ràng
Cho đêm tình tứ đợi nàng nguyệt thương
Một lần chân bước vấn vương
Chốn xưa còn đấy, mùi hương theo về
Chuốc hoa, chuốc rượu đam mê
Trầm luân trong cõi đi về ái ân
Dẫu đời mấy ngọn phù vân
Ta-Em biết đấy ... vẫn gần vẫn xa
Có hay rừng, phố cổ, hoa
Vẫn còn nhắc nhớ dáng ai năm nào
Ta nằm trên gối ngọt ngào
Mà nghe bóng đổ trên đào nguyên xưa
Đổi chiều theo với nắng mưa
Thành đêm nhật nguyệt cho vừa lòng Em



Wednesday, May 22, 2013


Photo by Bảo Toàn



BỎ ĐỜI THEO THƠ


Giọng anh trầm ấm đêm nay
Làm con trăng thẹn… ừ, say với tình
Không men rượu của lưu linh
Mà tay chạm cõi vạn nghìn thăng hoa
Phấn hương áo lụa trâm thoa
Chép câu bằng trắc làm quà tặng nhau
Dẫu lời thơ đã thuộc làu
Giữ dư âm lại mai sau đêm tàn
Tóc tơ năm tháng trễ tràng
Như vầng nguyệt đã vội vàng quay lưng
Sương khuya có ướt nửa chừng
Mái hiên vạt cỏ hát mừng câu ca
Trăm năm sau có bao xa
Thành bài thơ cổ chuyện ta bỏ đời
Bỏ đi từ núi lưng trời
Từ sông biển rộng theo lời vân vi 
... Đi đâu một cõi tình si
Thoáng như anh chợt ôm ghì yêu thương



Sunday, May 19, 2013

Cảm nghĩ của độc giả Đỗ Quế sau khi đọc tuỳ bút "Khép Lại Núi Rừng":

Đọc và cảm nhận được tất cả sự hy sinh, nỗi vất vả của Mẹ tần tảo nuôi đủ đàn con thơ dại, dù chỉ là bữa ăn đạm bạc cũng không đơn giản chút nào, phần dành cho chồng, phần nhường cho con, thì còn đâu dinh dưỡng cho tắm thân gầy yếu! Càng đọc niềm căm phẫn lại dâng tràn thêm nơi lũ bạo tàn.... Hình như khi viết Như Thương bị ảnh hưởng đóng khung cho một dự tính tương lai, nên phần chuyển ý của mỗi phân đoạn không được chú trọng, nó như một màn kịch, có nhiều hồi là dụng ý của tác giả chăng? Riêng Đỗ Quế đặc biệt thích thú lời giáo huấn của Mẹ dặn con gái lớn: Sau bao năm ăn học, dù chưa áp dụng cho đời, nhưng con hãy dùng vốn kiến thức này "nhả hết sợi tơ" dệt nên vuông lụa làm hành trang vào đời cho các em. Cao quý thay!!
Đoạn kết rất có hậu, với tách trà nóng đưa lòng tác giả chùng xuống, bao nhiêu vết hằn như được lãng quên, để chỉ vinh danh Người Cha, Người Mẹ đã có dịp đoàn tụ sau những tháng năm cùng khốn, quây quần với đàn con yêu dấu, bên tai luôn nghe văng vẳng tiếng kêu "chim chíp" chờ mồi. Gia đình được may mắn hơn những Người Tù Cải Tạo khác bị mất mát chia ly, tác giả cũng không quên thắp nén hương lòng cùng chia sẻ... Một TẤM LÒNG đượm nét THIỀN
 .

Đỗ Quế 

 
                      




            "Con coi chừng em, mẹ đi ..."
chỉ nói vỏn vẹn ngần ấy chữ trong nước mắt rồi mẹ tôi quảy gánh đi! Một gánh tình đầy ăm ắp, trông sao quá luộm thuộm thế này nhỉ !?

            Dáng người khệ nệ ôm, tay xách, tay mang, khuôn mặt khắc khổ của lo toan bỗng trở nên già nua tột cùng chắc cũng động lòng Trời? Hai cái bao bố tời, một chiếc thùng giấy, hai giỏ đệm xách tay... thế mà Mẹ tôi đếm đi đếm lại không biết bao nhiêu lần trước khi rời ngôi nhà! Duy nhất chỉ có mình Mẹ tôi biết trong ấy đựng những gì …

            Những chiếc bánh nướng nhỏ, được gói vuông vức bằng những miếng nylon không đều nhau, lại được gói trong những trang báo nhật trình kỹ lưỡng, rồi cột thun kỹ càng. Những miếng thịt vuông vức trong một hủ nhựa đầy nước mắm và những quả trứng luộc nổi lều bều. Tất cả được gài chặt xuống với nước mắm mặn, lại những miếng nylon và nắp đậy buộc thun ... Nén hết nỗi lòng chắt chiu trong mặn mà ...

            Những con ruốc rang vàng thơm tóp mỡ, muối, đường và lẫn cả những giọt nước mắt âm thầm rơi trong đêm được nén trong những chai nhựa với kích thước khác nhau, thế là thành một khối ruốc tùy theo hình dạng của cái chai! Tình Yêu năm tháng đã ươm vàng con ruốc, con tim người Vợ ... để mong được vừa khẩu vị Chồng như ngày xưa ...

            Năm bảy món ăn khác được chia đều từ một con gà ! Bao nhiêu món ngon vật lạ mà thuở nào Vua ngự thiện chắc cũng không bằng dăm ba miếng gà của món Ragout, Cà ri, Rô Ti, gà kho sả ớt ... Người Vợ dường như mải mê săm soi với chia phần đã quên rằng người Chồng bây giờ không còn đầy đủ răng để có thể gặm xương gà một cách ngon lành được! Thế nhưng, người Vợ đã chăm chút tỉ mỉ từng muỗng muối, gia vị như một người đang trổ tài nấu ăn trong tháng ngày mới về làm vợ.

            Những trang thư lại được lén lút mở ra đọc lại trong đêm khuya dưới ánh đèn dầu leo lét ... "Em làm cho anh món ... Em mua cho anh cái này ... đừng mua nhiều lắm, tốn tiền ..." . Trái tim tình thổn thức của ngày xưa khi hai người yêu nhau bây giờ cũng thổn thức vì phân chia đôi ngã. Người Vợ lặng lẽ làm hết tất cả những dặn dò trong những lá thư của một năm, hai năm trước từ những địa chỉ xa xăm và xa lạ nghe đâu tận miền Bắc. Cái sắt son thủy chung tự thuở nào ...


 

Thursday, May 9, 2013

LUỒN TAY VÚ MẸ ....



 









Thơ: Như Thương
Minh hoạ: Phạm Hiền

Wednesday, May 8, 2013





GIỮ HOÀI ÁO LỤA

Giữ hoài áo lụa cho anh
Để mai còn lại một nhành dấu yêu
Để theo em quãng dặm chiều
Ẩn màu sương khói ít nhiều hương đưa
Để bên vạt tóc thơm xưa
Còn đường ngôi rẽ em chưa bụi trần
Để em là mãi giai nhân
Cánh hoa phong nhụy trong ngần trao anh
Để rừng còn trổ lá xanh
Bên con phố cổ nắng hanh ngóng tình
Để em tìm giữa vô tình
Đằng sau áo lụa anh nhìn yêu thương
Để nghe tiếng lá cuối đường
Dìu chân em bước đã dường say men
Để em pha tách trà sen
Đãi người tri ngộ lạ quen hồng trần
Níu câu thơ xuống thật gần
Xuôi giòng lục bát thả vần tương tư

Friday, May 3, 2013

MỘT CHỖ HƯ KHÔNG

Photo: Ngày đó cũng nơi này
Photographer: Nguyễn Sơn
Source: http://loanguyenson.wordpress.com/