Saturday, April 13, 2013

HỒN ĐÁ

                        Photo by Michael Grabb



HỒN ĐÁ

Bơ vơ hồn đá lặng buồn
Đâu rồi tĩnh lặng cội nguồn ban sơ
Mặc cho xuôi, ngược, hững hờ
Đời trôi giòng chảy qua bờ tử sinh
Suối nhìn đá đứng lặng thinh
Biết cơn đau đã tượng hình rêu xanh
Có gì đâu chút mong manh
Từ thân bụi nhỏ hoá thành núi non
Một ngày núi vỡ, thân mòn
Đá rưng rưng khóc chẳng còn như xưa
Đất trời, cây cỏ, nắng mưa
Vẫn quanh quẩn đấy như chưa xa rời
Tháng năm huyền thoại đầy vơi
Đá chồng như thể một đời bên nhau
Tựa vai chia sớt niềm đau
Rằng mai rồi sẽ qua cầu lãng quên
Đá nghiêng hồn đá chênh vênh
Nghe trong sâu thẳm lênh đênh dạ sầu