Vốc tay ngắm nước suối trong
Hương thiền đọng lại giữa lòng bàn tay
Dường như thấp thoáng mây bay
Từ trời đổ xuống vơi đầy giọt rơi
Trong veo tâm tịnh giữa đời
Bọt mưa tan biến theo lời hư không
Hóa thành Xuân, Hạ, Thu, Đông
Đi về như thể ngóng trông cuối đường
Để hoa cỏ lá đời thường
Dậy thì một sớm tỏa hương nhiệm mầu
Phù du dẫu có về đâu
Vẫn sương mù ấy qua cầu thời gian
Chỉ như một thoáng vội vàng
Đã như tiền kiếp trăm ngàn hóa thân
Rừng nghe suối hát trong ngần
Trong em còn lại giọt trần ai rơi
Ta đi nói với đất trời
Lênh đênh mây trắng em ơi còn gì