Chiều nghiêng vũ khúc quỳ vàng
Ơi con phố cũ nhạt hoàng hôn xưa
Có hay bụi đỏ vẫn chưa
Gom ngôn từ lại cho vừa tiếng yêu
Vô tình bên vạt nắng chiều
Dáng em rực rỡ khiến ta xiêu lòng
Ru em lá biếc tình nồng
Sắt se lạnh của ngóng trông hôm nào
Cao nguyên gió lộng xôn xao
Ta về ngắm lại ngọt ngào ngẩn ngơ
Để ta nói với tình thơ
Rằng em cánh mỏng ơ hờ khói sương
Dường như ta lạc dặm đường
Trái tim từ độ đã vương bụi hồng
Mai sau trong quãng mênh mông
Biết em còn đấy giữa hư không đời
Hay trong bom đạn tơi bời
Quỳ vàng em đã rã rời sắc hương
Yêu em một nhánh vô thường
Sao em đi biệt… Miên trường nghìn thu