BỤI ĐẮNG NGHIÊNG MÌNH
Một giọt đắng, một giọt
đời
Nghe trong sâu thẳm
ngàn lời lặng thinh
Chợt như quên hết lời
kinh
Ta thân hạt bụi nghiêng
mình sớm mai
Đừng mong quá khứ thoát
thai
Thành hoa bướm đậu vườn
ai bên thềm
Yêu đi kẻo lỡ giấc đêm
Giọt thời gian chợt
nghe thêm tiếng hài
Mười lăm năm có nguôi
ngoai
Bởi chưng đời đã mềm
vai gian trần
Mở lòng ra để thấy gần
Những ve vuốt của những
lần rất quen
Này Em … da thịt đừng
ghen
Khuya dường như đã cài
then khóa ngoài...
Như
Thương
.