CUNG KIỀU
Xin đừng quên cội quên nguồn
Quên cây đa lặng đứng buồn chốn xưa
Quên hai mùa của nắng mưa
Quên sông núi vẫn như chưa yên bình
Quên giếng nước ngọt quê mình
Mái tranh quyện khói, dòng kinh, lúa vàng
Quên rừng hoang chợt ngỡ ngàng
Thành tù ngục của muôn vàn đắng cay
Quên đêm ngày giữa cuồng quay
Tiếng bom, tiếng đạn, chốn này chiến chinh
Quên ca dao mẹ ru tình
Quên màu đất thẫm máu nghìn chiến công
Quên khăn tang vợ khóc chồng
Quên con trẻ vắng tay bồng - mồ côi
Quên lời khấn giữa nổi trôi
Theo dòng biển mặn chia đôi bến bờ
Quên em độ tuổi ngây thơ
Nhọc nhằn cơm áo ước mơ lịm tàn
Quên câu ru vọng mênh mang
Ầu ơ muôn dặm trôi ngàn nhớ quên
Đàn hờ hững, phím nửa bên
Mới hay mệnh nước lênh đênh cung Kiều