Mênh mông tuyết phủ một màu…
Đông về buốt giá tình sầu ly hương.
Em đi bỏ lại phố phường!
Bỏ quên kỷ niệm con đường nắng mưa.
Em đi ngày đó… xa xưa…
Bốn mươi năm rụng, tình vừa đã phai?
Ngõ xưa còn sót dấu hài ,
Quê hương mãi đợi một mai Em về?
Dẫu cho cách trở sơn khê?
Nghìn trùng xa cách nhớ về đây Em!
Hoa xưa giọt nắng vương thềm,
Đông về mưa bụi thấm mềm tóc mai.
Câu hò, tiếng hát khoan thai,
Trắng màu tuyết phủ tình hoài cố hương.
Quách Lục
Tặng những người bạn tha hương
Tặng Tác giả “SE LÒNG”
Đông về buốt giá tình sầu ly hương.
Em đi bỏ lại phố phường!
Bỏ quên kỷ niệm con đường nắng mưa.
Em đi ngày đó… xa xưa…
Bốn mươi năm rụng, tình vừa đã phai?
Ngõ xưa còn sót dấu hài ,
Quê hương mãi đợi một mai Em về?
Dẫu cho cách trở sơn khê?
Nghìn trùng xa cách nhớ về đây Em!
Hoa xưa giọt nắng vương thềm,
Đông về mưa bụi thấm mềm tóc mai.
Câu hò, tiếng hát khoan thai,
Trắng màu tuyết phủ tình hoài cố hương.
Quách Lục
Tặng những người bạn tha hương
Tặng Tác giả “SE LÒNG”