Những người yêu thơ dường như đều sống trong cõi ảo,
vẽ nên một ta trong huyễn hoặc đời mình...
vẽ nên một ta trong huyễn hoặc đời mình...
Để rồi khi sực tỉnh một cơn mơ -
Ta giật mình , lạ lẫm ngay cả với những tháng ngày hằng sống.
Ta giật mình , lạ lẫm ngay cả với những tháng ngày hằng sống.
Còn lại là những vần thơ "nửa hư nửa thực",
chẳng biết xếp vào đâu cho trọn vẹn lòng mình !
chẳng biết xếp vào đâu cho trọn vẹn lòng mình !
………….
Tặng Như Thương bài "Không Còn Thơ"
KHÔNG CÒN THƠ
Thơ buồn mực đọng… lá thu rơi
Tìm chi đó, điệu vần hao hụt
Vành trăng nghiêng khuyết nửa khung trời!
Người thi sĩ giận đời –bỏ Thơ
Giấy bút xếp vào ngăn tủ
Vần điệu đêm dài trăn trở
Biết chờ ai ?!...
Người thi sĩ giận đời lang thang
Thơ rơi suốt dọc đường lưu lạc
Giọt lệ giữa tim đâm chồi – ngơ ngác
Cơn gió lạc mùa cười giữa trang thơ…
Người thi sĩ giận đời quay lưng
Đi vào hoang mạc…
Mặt trời xuống– bóng đổ dài hiu hắt
Không còn Thơ !!...
Tịnh Vân