Yếm hoa ôm nụ sen trần
Ngọc ngà hương nhụy, tần ngần lòng anh
Ngắm tình biêng biếc xuân xanh
Đưa tay chạm khẽ hóa thành hư không
Em như sen nở giữa dòng
Xuân thì môi thắm mênh mông đất trời
Tay thuôn nâng đóa hoa đời
Tâm nghe thanh thoát, mộng rời thuyền mơ
Khúc tình sen bỗng hóa thơ
Cánh hoa, bùn đọng. Thoát bờ trần gian
Trong em thơm ngát thiên đàng
Hồn như thoang thoảng dịu dàng hương xưa
Một đời còn lại nắng mưa
Qua luân hồi chợt như vừa tỉnh mê
Dứt lòng chân bước đi về
Bóng trăng nguyệt bạch, lời thề bay đi