Kiếp nào em nhớ không ra
Dường như đã gặp... ngỡ là rất quen
Để khuya trăng bóng cài then
Gối chăn bất chợt mon men mở lòng
Ngủ đi em giấc mơ nồng
Trăm nghìn thế kỷ hóa vòng nhân duyên
Ngắm em môi mắt rất hiền
Vút lên cung điệu qua triền mộng xinh
Trái tim ấm một cuộc tình
Em như chén ngọc vỡ nghìn đam mê
Gót chân quen lối đi về
Nhả tơ hạnh phúc lời thề trăm năm
Sợi mong manh phủ kén tằm
Như vòng tay của đêm nằm kề nhau
Tìm trong nhật nguyệt lắng sâu
Cổ thư tình vẫn một màu sắt son
Dẫu trần gian đã khuyết tròn
Chúng mình tay nắm... vẫn còn như xưa